Hai người liên tiếp lao động, vận tốc của Thẩm Tiêu đã cấp tốc hơn, cũng vơi nhõm rộng hẳn.Họ đứng giải pháp nhau ko xa, thấy Giản Tinh thành thạo cấp tốc nhẹn, Thẩm Tiêu hỏi: “Trước cơ cậu làm cái này rồi à?”“Vâng, lúc nhỏ em thường đi làm với tía mẹ.”Thẩm Tiêu phát âm ý cậu, bao gồm hơi bất ngờ, cơ mà không nói gì nữa.“Cậu đóng góp phim ‘Cảnh gần kề đặc nhiệm quốc gia’ à?”“Vâng, một vai nhỏ tuổi thôi ạ.”“Muốn diễn tốt một vai nhỏ cũng khôn xiết khó.Tại sao cậu lại có tác dụng diễn viên?”Giản Tinh ngần ngừ thoáng chốc: “Em không nói được không?”Thẩm Tiêu ko hỏi cố, thuận miệng nói thanh lịch chuyện khác.Thẩm Tiêu hỏi gì, Giản Tinh đáp nấy, không cấp tốc không chậm, ko tự ti cũng không kiêu ngạo.Thẩm Tiêu cảm giác vui vẻ thoải mái, hoàn toàn có thể nhận ra điều này từ vẻ phương diện của anh.Đang nói chuyện, Thẩm Tiêu đùng một phát im thít.Giản Tinh xoay đầu hoài nghi, nhận ra anh đang đứng đờ người, ánh nhìn sững sờ cắm vào đất.Cậu nhìn theo tầm mắt đối phương, trong đất bao gồm một nhỏ giun chút chít bị Thẩm Tiêu đào ra, đang bò nhúc nhích.Nó trườn đến đâu, ánh mắt Thẩm Tiêu teo quắp mang lại đấy.Nghĩ lại cảnh hôm qua anh bắt lươn, Giản Tinh đoán chắc là anh sợ động vật hoang dã thân mềm, nhưng mà ngại thân phận nên không đủ can đảm thể hiện tại ra.Ngó lịch sự hai bạn quay phim cách đây không xa, thấy họ chưa nhận ra, Giản Tinh nói với Thẩm Tiêu: “Mệt quá đi mất, anh Thẩm, chúng ta nghỉ ngơi một lát vẫn nhé.”Thẩm Tiêu như được đại xá, gấp rút lủi ra ngoài, chú ý kiểu gì cũng thấy cuống quýt.Giản Tinh âm thầm cầm cuốc chôn vùi con giun tê không vướng lại dấu vết.Thẩm Tiêu nhận biết cậu ko đi theo, quay đầu phát hiện động tác của cậu, anh hơi sửng sốt, kế tiếp thở phào, góc nhìn có thêm ý mỉm cười mà thiết yếu anh cũng không nhận ra.Hẳn là đã mệt quá, Thẩm Tiêu chẳng còn chút hình ảnh thần tượng nào, ngồi tức thì trên bờ ruộng phơi nắng, Giản Tinh ngồi xuống kề bên anh.“Anh Thẩm mệt nhọc lắm cần không?”“Ừ.” Thẩm Tiêu trước đó chưa từng tham gia chương trình kiểu này, anh cứ tưởng là chỉ việc làm mấy rượu cồn tác, không ngờ thật sự phải tự mình trả thành.Một đám nhân viên cấp dưới vây quanh, tất cả chỉ lo cầm điện thoại thông minh quay chụp, không người nào lên góp đỡ.“Lát nữa anh nghỉ ngơi đi, nhằm em cuốc cho.”“Không cần, với mọi người trong nhà làm rồi về cho sớm.” Anh hoàn thành mấy giây, ngã sung, “Để hầm canh gà.”Giản Tinh chớp mắt cười cợt rộ lên, hai con mắt cong thành vầng trăng non. Ánh nắng phản chiếu vào khuôn mặt trắng nõn, giống như phủ thêm 1 tầng sáng mượt mại, khiến cho Thẩm Tiêu nhìn mà hoảng hồn.“Cười gì?”Giản Tinh gấp nín cười: “Không tất cả gì, chỉ với em tò mò, sao anh Thẩm lại cho tham gia chương trình này vậy?”Thẩm Tiêu gồm khí thế quá mạnh, không hợp với chương trình gần gụi chân quê đẳng cấp này.Với sự danh tiếng của anh, càng không cần thiết phải xuất hiện ở đây.Thẩm Tiêu học theo cồn tác của cậu, nhổ một ngọn cỏ kề bên và ngậm vào miệng: “Mệt rồi, ý muốn nghỉ ngơi một lát.” dễ ợt ăn chút trang bị ngon.Giản Tinh chú ý sườn phương diện anh, vầng trán quả thật gồm sự stress khó mà bít giấu, cậu đùng một cái nhớ tới những lời hôm qua vô tình nghe được từ nơi nhân viên.“Một ngôi sao sáng lớn như anh Thẩm sao lại hạ thấp vị thế đến mẫu chương trình nhỏ tuổi này của họ nhỉ?”“Tôi nghe tín đồ trong doanh nghiệp nói, bộ phim sắp tới của anh ý Thẩm vốn đã bàn chấm dứt xuôi là vai nam thiết yếu rồi, dẫu vậy lại bị tín đồ khác cướp mất.Công ty hại anh ấy gây sự, thế nên sắp xếp mang đến anh ấy mang lại chương trình của bọn chúng ta, đẩy anh ấy đi.Đợi anh ấy về thì ván vẫn đóng thuyền hết rồi.”“Thế không hẳn anh ấy còn tức hơn à?”“Tức thì có tác dụng sao? Trứng chọi cố kỉnh nào được cùng với đá.”“Haizz, thị đế thì sao, không tồn tại hậu thuẫn không tồn tại chống sườn lưng thì vẫn bị bạn ta đe đấy thôi.Tiếc cố Tiêu thần đẹp nhất trai như thế, lại không được xem một bộ phim nữa của anh ấy rồi.”Nghĩ mang đến đây, Giản Tinh nói: “Anh Thẩm, đoàn phim vứt anh nhằm chọn fan khác là tổn thất của họ, anh đừng bi đát phiền do những kẻ không có mắt đó.”Thẩm Tiêu sửng sốt, nhướng mày cười cợt nói: “Đến cậu cũng biết cơ à? coi ra mọi người đã biết cả rồi.”“Anh đừng buồn, anh diễn hoặc như thế, về sau nhất định sẽ sở hữu người bê kịch bản hay đến trước mặt anh nhằm anh tha hồ lựa chọn.”Giản Tinh trông vô cùng kiên định, Thẩm Tiêu ko nhịn được cười, khóe môi cong lên lần nữa.“Ừ, tôi ko buồn.”Giản Tinh gật khỏe khoắn đầu, cậu phải nỗ lực hơn nữa mới được.Đúng thời gian này, giờ kêu của thím Chu vang lên ngơi nghỉ đằng xa.“Ối giời ơi, con gà chạy hết rồi, mau mang lại giúp tôi với.”Đây là nội dung có sẵn vào kịch bản, bắt con gà giúp thím Chu.Hai fan nghe thấy tiếng kêu, lập tức đứng dậy chạy về phía đó.Đến sân bên thím Chu, thím Chu sẽ đứng trong sảnh cuống không còn cả lên.Góc sảnh có một chiếc chuồng con gà được quây lại bằng hàng rào tre, bây giờ hàng rào đổ đống, anh em gà xổng không còn ra ngoài, vẫn tung tăng chạy nhảy quanh đó.Thím Chu nhìn họ như cứu tinh.“Các cậu đến đúng vào khi lắm, mau bắt kê giúp tôi với, để nó chạy xa rồi là rất khó bắt về lắm.”Giản Tinh với Thẩm Tiêu quan sát nhau, chia ra mọi cá nhân đuổi theo một mục tiêu.Không biết bao gồm phải sẽ bắt thì nên bắt con mạnh nhất không, Thẩm Tiêu xua đuổi theo con gà trống to độc nhất vô nhị đàn.Con gà người mẫu cổ cao, ngước đầu ưỡn ngực, trông hết sức hoành tráng.Thấy Thẩm Tiêu xông đến, con gà trống xòe rộng song cánh, chỉ mấy bước đã chạy ra xa tít.Nó dựng đứng mào gà, trợn mắt nhìn Thẩm Tiêu cùng kêu quang đãng quác.Thẩm Tiêu ngoài ra cảm nhận được tà khí của nó, tiếng kêu inch ỏi y như đang đe dọa “dám lại ngay gần bố, ba khoét mắt ra”.Thẩm Tiêu trố mắt, anh chưa bị một con gà ăn hiếp dọa bao giờ đâu đấy.Thẩm Tiêu chớp nhoáng xắn tay áo, rứa vũ khí xông vào bé gà.Lúc Giản Tinh ôm hai nhỏ gà tảo lại, xa xa nhận thấy Thẩm Tiêu đã chọi nhau cùng với một bé gà trống.Chiếc áo nhưng cậu buộc đến anh biến đổi vũ khí tấn công vào mình con gà, lông gà cất cánh lả tả.Gà ta chắc chắn là bị anh tấn công đau quá, nó liên tiếp kêu quang quác, vỗ cánh phành phạch, lao loại mỏ nhọn vào bạn Thẩm Tiêu nhưng mổ.Thẩm Tiêu cũng chẳng tương đối hơn là bao, đầu tóc rối tung, quần áo bị cào rách nát lỗ chỗ, có nơi còn rỉ máu, rõ ràng là bị yêu mến rồi.Người con quay phim ở kề bên sốc đến nỗi trợn mắt đứng hình, quên cả góp đỡ.Giản Tinh: “…”Cậu chớp nhoáng ném nhỏ gà vào tay đi, tiện thể thể nhặt một chiếc que trên đất và chạy đến.Một fan cầm áo, một tín đồ cầm que, cả nhị quần nhau xờ xạc với một con gà trống, sau đó chung sức tương khắc được con gà.Thẩm Tiêu thở phì phò vị mệt, bỏ mặc bệnh sạch mát sẽ, anh tra cứu một nơi tàm lâm thời rồi ngồi phịch xuống, cầm cố áo của Giản Tinh vệ sinh mồ hôi.Giản Tinh ôm bé gà trống, chắc chắn rằng bị tiến công ác quá, nó gục đầu rũ rượi.“Anh Thẩm, sao anh… lại hành động với kê thế?”Động tác lau mồ hôi của ai đó khựng lại: “Không phải đánh nhau cơ mà là góp đỡ.”“Thật không?” Giản Tinh hoài nghi.“Thật.” Thẩm Tiêu chắc như đinh đóng cột đóng cột.Giản Tinh tin.Hai tín đồ quay phim đang hoá đá và các nhân viên đang mở to mắt há mồm sát bên đều giả vờ tin.Giản Tinh bắt nhỏ gà về.Thím Chu đã đứng đằng xa, gồm máy con quay nên không dám đi tới.Thấy Giản Tinh cách đến, thím cấp kéo cậu lại hỏi nhỏ.“Cậu ấy không sao chứ? không hẳn gà bên tôi khơi mồng trước đâu, vì chưng cậu ấy muốn đánh nó cho nên nó mới mổ lại đấy.Sẽ không bắt tôi đền chiếc áo chứ?” dòng áo kia trông hết sức đắt.“Không đâu, thím Chu yên ổn tâm.” Giản Tinh nhìn sang trang bị quay, xác định khoảng biện pháp xa không nghe thấy, bèn nói bé dại với thím, “Phiền thím gọi bè lũ gà về nhé.” sau đó 1 lúc, bạn hữu gà đã hết hút không còn rồi.Nếu thật sự phải đi tìm kiếm từng bé một, chưa chắc chắn phải tìm tới khi nào.Thím Chu nghe vậy là biết Giản Tinh hiểu.Gà được bên nông nuôi sẽ không còn chạy xa, chủ điện thoại tư vấn là về.Thím đắn đo nhìn sang thứ quay.Giản Tinh nói: “Gọi gần một chút ít là được ạ.”Thím Chu gật đầu, lên giọng mô phỏng tiếng con gà “cục ta viên tác”, bè phái gà chạy xa từ từ trở về.Thẩm Tiêu tròn xoe mắt, thấy thật thần kỳ.Hai bạn chung mức độ bắt bạn thân gà về chuồng.Khi Thẩm Tiêu bỏ con gà ở đầu cuối vào chuồng, bé gà trống nọ đã phục sinh tinh thần.Nhìn thấy anh, này lại kích cồn kêu quang quác, vỗ cánh phành phạch cất cánh về phía anh, nuối tiếc là bị mặt hàng rào duy trì lại, nó chỉ rất có thể điên cuồng quẫy đạp.Những con gà không giống bị nó hình ảnh hưởng, cũng ban đầu đập loạn lên, chuồng con kê nhất thời nhốn nháo, sản phẩm rào bằng tre vốn không chắc chắn rằng lắm, nghiêng ngả chực đổ.Kết quả, chuồng gà không đổ, tiếng rất ít xoảng thốt nhiên vang lên, mặt hàng rào gỗ bên cạnh không chịu đựng được lung lay, sụp xuống một góc.Một con vật tròn xoe cùng trắng tách bóc ló đầu ra khỏi lỗ hổng, thấy tất cả vẻ không tồn tại nguy hiểm, nó hăm hở chạy ra ngoài.Thẩm Tiêu chú ý từng con thỏ trắng chạy qua chân mình, hiếm khi ngẩn tò te.Bấy giờ Giản Tinh new phát hiện, thì ra ở kề bên chuồng gà là một trong những chuồng thỏ.Chuồng kê lung lay làm đổ cổng mặt hàng rào gỗ.Giản Tinh tất tả cắm dòng cổng lại, nhưng bầy thỏ sẽ chạy đi vượt nửa rồi.Thím Chu ra khỏi nhà, rất là sợ hãi: “Trời ơi, sao người quen biết thỏ chạy ra bên ngoài thế?” Lần này chưa hẳn giả vờ, thím Chu vội vã đuổi theo lũ thỏ.Thỏ không giống gà, không điện thoại tư vấn về được. Giản Tinh làm phản ứng siêu nhanh, hét toáng Thẩm Tiêu với những nhân viên khác: “Mau bắt đàn thỏ lại, đừng để bọn chúng nó chạy xa.”Thỏ đơn vị nuôi chưa từng chạy ra ngoài, lúc mới ra sẽ cẩn trọng dè dặt.Nhưng một khi chạy sâu vào núi, chúng sẽ không thể tìm đến được nữa.Giản Tinh nói xong, cấp tốc tay nhanh mắt nhấc con thỏ sẽ ngồi lặng trên chân Thẩm Tiêu lên ném vào chuồng, kế tiếp đi bắt những nhỏ khác.Thẩm Tiêu cũng hoàn hồn đuổi theo cậu.Trừ tín đồ quay phim, toàn bộ mọi người bận rộn chạy vào rừng, xua đuổi bắt thỏ mọi nơi.Tốn nửa tiếng, sau cuối họ vồ được hơn nửa, số còn sót lại đã chạy mất hút dạng.Động tĩnh thừa lớn, lúc chủ nhà kéo theo một đoàn nhân viên chạy đến, Thẩm Tiêu và tất cả những nhân viên đi theo hai người đang ngồi trệt trên đất, mệt nhọc đứt cả hơi.Giản Tinh đã xin lỗi thím Chu, thím Chu thường xuyên nói không sao, cảm ơn bọn họ bắt được rộng nửa anh em thỏ về.Thấy nhà nhà, Giản Tinh kể lại câu chuyện, toàn bộ mọi người nghe mang lại nỗi căng mắt há mồm.Chủ bên xin lỗi Thẩm Tiêu: “Cậu Thẩm, cậu không vấn đề gì chứ, trở về băng bó vết thương đã nhé.”Thẩm Tiêu nhìn vết thương sẽ đóng vảy trên người, vừa mệt mỏi vừa bi hùng cười, với anh thiệt sự mỉm cười thành tiếng.Mới mang đến đây một ngày, số lần anh cười bên cạnh đó đã nhiều hơn thế nữa cả một năm ngoái cộng lại.Quay đầu nhìn, Giản Tinh vẫn đã nói nào đấy với thím Chu.Chủ đơn vị tưởng anh vẫn lo chuyện bồi thường: “Cậu Thẩm im tâm, cửa hàng chúng tôi sẽ bàn bạc và giải quyết ổn thỏa với người dân.”Thẩm Tiêu gật đầu, đi theo nhân viên công tác.Bên kia, Giản Tinh nhìn mấy cây nấm nham nhở mọc dưới nơi bắt đầu cây sau nhà, nhị mắt phát sáng, nói cùng với thím Chu: “Thím Chu, tất cả thể bán cho cháu không nhiều nấm ko ạ?”Thím Chu ngạc nhiên: “Cậu nhóc, cậu không sợ có độc à?”Giản Tinh cười cợt nói: “Cái này ngon lắm, không có độc đâu.”Thím Chu cười nói: “Nấm này trông xấu nhưng nạp năng lượng rất ngon.Hôm nay các cậu bắt thỏ giúp tôi, tặng cậu chỗ nấm này đấy.”Giản Tinh cảm ơn.Cậu tìm chiếc sọt, cẩn thận hái một ít, không hái hết vẫn đủ một nồi canh.Lúc ra về, cậu nói nào đó với công ty nhà.Thoạt tiên gia chủ khá bất ngờ, kế tiếp cười gật đầu.Giản Tinh đi rồi, gia chủ quy mấy bé thỏ chạy mất hút thành tiền bồi thường cho thím Chu, còn trả thêm một ít.Thím Chu thắc mắc, gia chủ cười giải thích: “Cậu trai trẻ cơ hội nãy nhờ tôi chuyển đến thím, nói đó là tiền tải nấm.”Thím Chu ngẩn người.
Bạn đang xem: Em là vì sao sa vào mắt anh
Trước cửa ngõ lớn của tòa cao ốc vui chơi Tinh Đồ, bốn vệ sĩ ngấc đầu ưỡn ngực, đứng thật ngay lập tức ngắn. Trước mặt họ, tổng giám đốc Thẩm Dật dắt theo tất cả các v.i.p của vui chơi Tinh Đồ đứng ở ngoại trừ cửa, im lặng hóng đợi. Continue reading “
Em là do sao sa vào đôi mắt anh
Tô trọng tâm Đường
Chương 81: Em bởi vì sao sa vào đôi mắt anh
Tháng ngày tiếp theo đó, hai fan trải qua cuộc sống đời thường đích thực như keo dán giấy như sơn, nụ cười của Thẩm Tiêu trước đó chưa từng biến mất. Continue reading “
Em bởi vì sao sa vào mắt anh
Tô trung ương Đường
Chương 80: gặp gỡ phụ huynh
Đến đơn vị họ Nghiêm, không tồn tại gì bất ngờ, xuất hiện ra, Thẩm Tiêu đối lập ngay với khuôn mặt sa sầm của Nghiêm Lâm Trung. Nhận thấy anh, ông tỏ ra ghét bỏ và không tiếp nhận rành rành.
Nhưng lúc anh biếu túi thanh long, anh cảm nhận rõ tương đối lạnh trên mặt Nghiêm Lâm Trung đã ngắn hơn một phần.
Có thể sử dụng một túi trái cây để giảm một phần chán ghét, Thẩm Tiêu hận cấp thiết lập tức với cả xe pháo tới mang lại Nghiêm Lâm Trung. Continue reading “
On December 31, 2021January 6, 2022 By Hoài Dương
In vì chưng sao
Leave a comment
Em nguyên nhân là sao sa vào đôi mắt anh
Tô trọng tâm Đường
Chương 79: Bị chụp cảnh nắm tay
Một ngày xa hơn cha ngày cưới, Thẩm Tiêu lấy tại sao hai fan phải cách nhau chừng một tháng nhằm kéo Giản Tinh vào sinh sống nhà anh. Hai bạn triền miên tròn bố ngày, anh mới buông tha đến cậu.
Mồng 6, lần thứ nhất hai người ra khỏi nhà đi xem phim. Continue reading “
On December 31, 2021January 6, 2022 By Hoài Dương
In vị sao
Leave a comment
Em là do sao sa vào mắt anh
Tô trung tâm Đường
Chương 78: Giao thừa, người nhà
Giản Tinh về mang lại nhà, cha mẹ Giản vẫn không ngủ, họ đã ngồi trong phòng khách đợi cậu. Trông thấy chiếc xe hơi hay đẹp, hai fan vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
Ngày hôm sau, một nhà cha người không phiền Thẩm Tiêu nữa, Giản Tinh tự lái xe đưa phụ huynh đi chơi. Continue reading “
On December 30, 2021January 6, 2022 By Hoài Dương
In bởi sao1 Comment
Em bởi vì sao sa vào đôi mắt anh
Tô tâm Đường
Chương 77: gia nhập tiệc thường xuyên niên
Khi Giản Tinh cùng Thẩm Tiêu đến khách sạn, fan của giải trí Tinh Đồ đã đi đến gần hết, thấy hai bạn vào cùng nhau, cũng không một ai nói gì. Tự Đêm hội phim ảnh, rất có thể thấy dục tình của hai người rất tốt.
Đây là lần lắp thêm hai Giản Tinh gia nhập tiệc hay niên của công ty. Năm kia cậu cùng Phó Nguyên ngồi ở góc cạnh cuối cùng, còn trong năm này vị trí của cậu được sắp xếp ở nơi rất gần. Continue reading “
On December 30, 2021January 6, 2022 By Hoài Dương
In vày sao1 Comment
Em bởi vì sao sa vào đôi mắt anh
Tô trọng tâm Đường
Chương 76: cha mẹ Giản đến Kinh Đô
Ngày đầu tiên của năm mới, Giản Tinh hiếm khi ngủ đến lúc trời sáng trưng bắt đầu dậy.
Xem thêm: Tại sao mắt vẫn hay đỏ au - tại sao mắt bị đỏ, mắt đỏ dấu hiệu bệnh gì
Vừa cử động, còn chưa kịp mở mắt, cánh tay ôm eo cậu suốt đêm không buông sẽ siết chặt hơn. Continue reading “
On December 29, 2021January 6, 2022 By Hoài Dương
In vì chưng sao5 Comments
Em bởi vì sao sa vào mắt anh
Tô trung khu Đường
Chương 75: Anh Thẩm, tối nay em ở lại được không?
Thẩm Tiêu hỏi: “Sao vậy?”
Giản Tinh gửi mắt đi, không đủ can đảm nhìn anh: “Anh Thẩm, em… em bao gồm quà tặng ngay anh.” Continue reading “
On December 29, 2021October 12, 2022 By Hoài Dương
In vì chưng sao1 Comment
Em là vì sao sa vào đôi mắt anh
Tô trung tâm Đường
Chương 74: Năm mới
Sau Đêm hội phim ảnh, còn khoảng nửa tháng nữa là mang lại Tết dương, như thường lệ, Thẩm Tiêu cảm nhận thư mời màn biểu diễn trong Đêm hội Năm mới. Trong thời hạn trước, công tác này luôn có bóng dáng của anh, mà lại lần này, Thẩm Tiêu từ chối.
Continue reading “
On December 29, 2021January 6, 2022 By Hoài Dương
In vì sao2 Comments
Em là vì sao sa vào mắt anh
Tô vai trung phong Đường
Chương 73: Ai mới là chỗ dựa của Giản Tinh
Gần 7 giờ, thảm đỏ đã làm sẵn, Đêm hội phim hình ảnh sắp bắt đầu.
Nhân viên tuân theo máy tự vẫn định, cẩn thận sắp xếp cho các nghệ sỹ nổi tiếng. Continue reading “
Posts navigation
Older posts
Search for:Search
Truyện dịch ngẫu hứng, không có lịch đăng cụ thể và không được sự gật đầu của tác giả. Vui mắt không đưa đi nơi khác. Cảm ơn. ^^
Bản dịch rất có thể còn các sai sót, hoan nghênh sự góp ý của tất cả mọi người. ^^
Categories
benhthiluc.com.gm
gmail.com
Follow Blog via Email
Enter your thư điện tử address to lớn follow this blog & receive notifications of new posts by email.
Email Address:
Follow
Join 1,295 other subscribers
Blog Stats2,789,579 hits
Recent Posts
Tags
Bất hối
Chiết chi
Em nguyên nhân là sao sa vào mắt anh
Gió ngàn
Quả ngọt năm thángreview
Thơ ~~thất trường đoản cú chutình địch tỏ tình cùng với tôi
Tô trung khu Đường
Xàm xí
Đam mỹ
Đằng Đằng tè Miêu
Đời này thuộc ta uống gió ngànđam
Blog at Word
Press.com.
Hoài Dương
Blog at Word
Press.com.
Privacy và Cookies: This site uses cookies. By continuing to use this website, you agree khổng lồ their use. To lớn find out more, including how lớn control cookies, see here:Cookie Policy
Subscribe
Subscribed
Join 1,295 other subscribers
Sign me up
Loading Comments...
Write a Comment...
Email (Required)Name (Required)Website
Design a site lượt thích this with Word
Press.com
Get started